Em Phạm Anh Minh
* gửi hương hồn em tôi
có lẽ suốt đời em đắm say toán học
nên khi lìa bỏ dương gian em dứt khoát rạch
ròi
chóng vánh đến không kịp một lời trăng trối
một tiếng rầm - em đổ vật xuống mê man tím
tái
ở phòng hồi sức ra em chỉ còn là tấm thân bất
động
mà chị thì không thể nào tin nổi Minh ơi
khi xe chở em từ bệnh viện trả về nhà
cơ thể nguội dần của em vẫn còn hơi âm ấm
trang file trên máy còn nguyên những công
thức mới lúc nãy thôi em đắm đuối
bài toán cuối cùng chưa kịp giải bỗng chốc
hoá thiêng liêng
uất ức gì em mà sáng ra chiếc bàn gương
nguyên lành tự dưng rạn vỡ
đã đến giờ ăn - em đói kêu gào mà chẳng ai
hay
và em chưa kịp hiểu ra mình chỉ còn là một
hồn ma không nơi nương náu
hay em bức bối bởi phát hiện cuối cùng loé
lên chưa ghi kịp
đã khiến bùng vỡ tim em, vật em ngã sóng
soài
em biết không Minh
sáng thứ hai học trò em đùn nhau không đứa
nào lên xoá bảng
nghẹn ngào thương nét chữ thầy mới đây thôi
chiều thứ bảy
chỉ vài giờ trước lúc em đi
và bạn bè em khắp muôn phương ngỡ ngàng trước
tin sét đánh
có người còn đang lo giấy tờ chuẩn bị đón
em qua
(sao em chẳng đợi đến thăm Venise rồi hẵng
lìa trần)
tin đã lan đến hết chưa em những nơi em từng
đặt chân lên bục giảng
những giảng đường ở những đất nước xa rất
xa
phía bên kia một phần tư vòng trái đất thời
gian chênh lệch với ở nhà là năm hay sáu giờ
tuỳ theo mùa đang hạ hay đông
những ngày em đi xa mọi người ở nhà hay nhẩm
tính để hình dung ra em đang thức hay ngủ
và mong những i-meo thi thoảng em gửi về
nhờ xem lại cách hành văn những bài báo cáo
hay kể những mẩu chuyện buồn vui của ngày
tháng lang thang xứ người
bây giờ thế giới em đang ở có ngày đêm giờ
giấc gì không Minh
chênh lệch với nhân gian này bao nhiêu giờ
hay bao nhiêu ngày tháng
hay chênh nhau đến cả một kiếp người
phải vượt qua lằn giáp ranh sinh tử
em có cách nào có địa chỉ i-meo
để nhắn tin về nhà kể chuyện nơi em mới đến
và tiếp tục với bạn bè khắp nơi trên trái đất
câu chuyện về những ánh sáng diệu kỳ đã cuốn
hút em đã quật ngã em
khiến kẻ xông pha phải bỏ mình trước giờ
chiến thắng
tấm bia đá thầy em từ Hà Nội mang vào
khắc ghi công lao của em nhà toán học trẻ
em hãy thưa với ba (dễ thôi vì em đang ở cạnh
ba trong nghĩa trang nhà ngoại)
rằng ba có thể thoả lòng dù em sống mới nửa
cuộc đời
bởi công vun đắp và hoài bão ngày xưa của
ba đã phần nào kết trái
bốn mươi tư tuổi đời em đã kịp khẳng định
mình rồi mới ra đi
ngày thơ bé em là đứa con èo uột mạ thương
nhất nhà
mạ tất tả bồng em đi khắp nơi khám chữa
căn bệnh gan thuở xưa khi em lớn lên chẳng
còn đâu dấu tích
thế mà trái tim em thì vỡ mới lạ lùng
ngày em vào trong quan đầu chít khăn tang
cho mạ
và dải tang tím phủ quanh linh cữu hai vòng
mạ nào có biết...
buổi sáng đưa em lên đồi ở với ba xe qua
nhà mấy chị em nhắc em vào thăm nhà lần cuối
mạ vẫn chẳng hay biết gì với căn bệnh kéo
dài từ mười mấy năm nay
lạy mạ tha thứ cho chúng con
mạ sẽ không tài nào sống nổi với tin này
nước mắt chúng con lăn ra gấp đôi không chỉ
cho em mà cho cả mạ
ơi Minh
những giờ lên lớp bây giờ dù vẫn trong
khung cảnh cũ
chị thấy mình dường như đã là ai khác chẳng
còn chút gì nữa là mình
cố gượng mà chỉ thèm bưng mặt khóc
giá như em không đắm say đại số tô pô đến
nhường ấy
có khi cuộc đời này đã không sớm mất em
11 / 2004
Tạp chí SÔNG HƯƠNG tháng 12 / 2004
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire