ta phải kể như là đã lạc mất nhau
từ một hôm nào xưa đưa em về góc phố
ông bạn lớn quay đi không nói lấy một câu
để hoang phế đời nhau như muôn vàn tinh tú
ở thành phố xa chẳng lúc nào còn có
những đoản khúc phiêu du từ phố nhỏ nữa đâu
chẳng phải tại nơi ông, nơi em hay nơi ai cả
một khi ta đã bắt đầu tập tành quên nhau
ông nhỉ
nếu quên được đã là hạnh phúc nhất
dẫu tháng ngày sau có hụt hẫng không ngờ
em mong sao quên được ông ngay lập tức
bỏ hết muộn phiền dai dẳng từ lúc xưa
càng lớn lên em càng thấy rõ
không điều gì có thể tồn tại mãi với thời gian
nếu ta không vỗ về săn sóc thường xuyên ấp ủ
thế mà ông lại quên khoấy đi cả một lời hứa cũ
không thèm về thăm em trong suốt mấy năm dài từ lúc ông quen và vụt xa em một cách không ngờ
ông cứ bảo – ông rất muốn bay ngay ra phố nhỏ
sống lại những ngày êm ấm đã xưa
nhưng ông không bao giờ về lại Huế không bao giờ
bỏ mặc em với nỗi mong chờ
những hạt nước mắt dỗi hờn không tránh khỏi
em chẳng có trách gì ông đâu ông
bởi em hiểu đời sống có những khúc quanh mông lung
làm lạc mất lối về vùng hạnh phúc nhỏ
nhất là một khi ông đã buộc ràng mình với cõi đời đang sống ở nơi xa
và nhận thấy là không cần gì một chuyến về thăm
nuôi lại trong tim những xao động đã lịm tàn
cho tình cảm úa khô một nguồn hơi sống
cho cô bạn nhỏ ngày xưa một tia nhìn rất ấm
ru ngủ hồn nhau trong một lối đi cùng
những ngày dài nhất với bao biến chuyển quanh em
làm sao em khỏi có những lần oà khóc
cho lắm mất mát làm chùng lòng mỗi lúc một nhiều thêm
và làm sao em khỏi tủi thân khi không có ông ở cạnh bên để vỗ về ủi an chăm sóc...
ông có biết với quá nhiều đổi thay trong ngày tháng qua
em đã quên phần nào những gì quanh ông bạn lớn
và cuộc sống mới mãi xoay quần lấy em chẳng buông tha
làm nỗi nhớ về năm xưa ngày thêm phai nhạt
ông có biết mỗi ngày em quên ông thêm một chút
là sẽ có khi ông chỉ còn là cái bóng hắt hiu đối với đời em
và nếu có tình cờ gặp lại ông trong một lúc nào hao hụt
em sẽ tỉnh khô vì hết nước mắt để rơi xuống rất êm đềm
ông bạn lớn có biết
nhiều khi phố nhỏ thật buồn với những cơn mưa
oà vỡ trên lối đi đã phai mất những dấu chân nào quấn quít
em vẫn nhủ với tim hồn mỗi khi nghe ướt đều trên môi má
“chỉ là những hạt mưa rơi nhoà trên mắt mũi mái tóc buông lơi và bâu áo dài buông trong gió”
em cũng nghe loáng thoáng đâu đây có lời hát nào quen thuộc
“đưa em về dưới mưa nói năng chi cũng thừa như mưa đời phất phơ chắc ta gần nhau chưa”
nhưng vì em chỉ đi một mình qua những lối mưa
không như một tối nào ông tiễn em ở góc phố
cho nên sâu đậm lắm sự lẻ loi trong những bước vụng về
lao đao như ngọn lá xa cành trước cơn bão nhỏ
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire