jeudi 1 novembre 2012

Ô thước


chưa một lần em vươn tay
phác họa cho mình đường cong chiếc cầu Ô thước
thuở ấy chia xa
em mím môi  
len lén nhìn thương yêu xoãi cánh
nhạt nhòa
và tự nhủ
âu cũng là phần số

suốt bao năm bao tháng mịt mù quên quên nhớ nhớ
em nhặt nhạnh gói ghém từng nhúm nhói đau
ghim vào hoài niệm
và nhen đóm lửa hồng
hóa thành tro mọi điều gợi nhớ
mỉm cười
để không quỵ ngã

dẫu trên những lối đi gập ghềnh có khi em vấp té sõng soài
em vẫn gượng ngoi lên
ngẩng cao đầu
và tạo dựng cho mình
một cõi riêng dẫu ảo nhiều hơn thực
kỳ diệu thay
cuộc đời dành cho em đủ đầy hơn những gì mơ ước

cuối cùng
như có phép thần thông
mỗi một dấu yêu đều an lành êm ả
mỗi một dấu yêu đều tự náu mình trong một ngăn ngách riêng
không va đập
tổn thương
hờn tủi

thủy chung
vừa với ngày xưa
vừa với ngày nay
với ngàn sau
thì
cần gì đâu nhịp cầu Ô thước
khi thi thoảng
em thả hồn đón nhận nỗi nhớ
thỏa sức tràn về
dịu êm


Mùa thu 2012

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire