mardi 18 février 2014

« Viết trong những ngày bão tuyết » (Trần Hoài Thư)


Xin mời đọc bài thơ như niềm cảm tạ đến các bạn
T.H.T.
(Feb.18, 2014)
Viết trong những ngày bão tuyết 

Xin được chia vui với ta,
Với chiếc xẻng, và lồng ngực cạn dưởng khí
Ta đã dọn cả một con đường từ thềm nhà ra driveway từ đít xe ra đường
Ôi tuyết khiếp, tuyết xây thành, tuyết mềm trên đầu đông cứng dưới chân
tuyết như cả biển băng hà bao vây lục địa,
Tuyết cao cả hơn một thước, chất chồng trên mui xe, trên nắp xe
Để ta vừa thở hào hển vừa run tay run chân
múc quăng từng xẻng tuyết
A ta lại mở đường
đừng bỏ cuộc
hãy phấn đấu lên hỡi lão già
như ngày thanh xuân ta từng mở đường
tháo gở những trái mìn râu, những ổ chông, những mô những ụ
chạy xung phong vào ngôi làng bên đường
khi nghe tiếng súng tắc cù
Hay đi xa tên truyền tin sợ thằng du kích nheo mắt tìm thằng chỉ huy là ta mà bắn tỉa
Ngày ấy, ta mở đường cho thiên hạ
Nay thì mở đường cho ta
Ta không có công binh
không lính tráng
không truyền tin liên lạc khi cần
chỉ có chăng là chiếc xẻng
lồng ngực cạn dưỡng khí
Vậy mà cũng xong
Chiếc xe đã lui ra đống băng hà
Ta tự thưởng huy chương cho mình
bằng cách nằm ngay trên sô pha thở hồng hộc
Thởc mà rất vui
Bởi vì ta vẫn còn mạnh
Bởi vì ta vẫn còn đủ sức
để theo em, theo tận cùng
Theo khi em ngủ
Theo khi em thức
Theo khi em muốn đi vệ sinh
Theo khi ta cầm pedal quay cho em tập
Theo khi chân em bước không được, dỡ không lên ta phải nắm mà kéo
Theo khi đẩy chiếc xe lăn đi
Em ngồi ta đứng
Emj nằm mà ta kéo
Gắng gắng lên sao mà nặng quá vậy cà…
Cám ơn những khối tuyết khiếp kinh nặng trỉu đông cứng
Để ta còn biết ta vẫn còn đủ sức với đôi bàn tay, đôi chân
Cám ơn những ngày tháng tận cùng khổ nạn của em
Để ta hiểu là ta vẫn còn may mắn
Vẫn mở đôi mắt vào cuộc đời
Vẫn mở trái tim vào cuộc sống
Vẫn thẳng tấm lưng
Vẫn làm thơ viết văn
Vẫn in ấn
*
Hôm nay là ngày chót khóa sổ bài gởi cho tạp chí Thư quán bản thào
Ta cảm thấy hối hận khi viết thư cho NM nói đừng nên bận tâm nhiều đến spelling
Nếu có ai phiền trách anh sẽ ngưng gởi tặng báo ngay
Nếu không có ai hết là anh chỉ in một tập và một tập cho mình
Bây giờ ta mới hiểu tại sao mà NM lại kỷ dò từng chữ từng chữ, đọc hai ba lần nội dung trước khi để ta in và phát hành
Bởi vì bài vở quá chừng quá chừng giá trị
Như số sắp sửa này
Sẽ có Kẻ lạ ở thiên đường của Simone Weil bản dịch của Phùng Thăng
Sẽ có Những ruồi của J. Paul Sartre bản dịch của Phùng Thăng

Làm sao mà không giá trị được
Khi nó đã có những thứ mà có tiền cũng không thể mua được
Đó là tình
Tình bạn hữu
Tình độc giả
Tình anh em
Tình văn Chương

NHƯ NHỮNG QUỚI NHÂN ĐẾN VỚI TA  GIỮA MÙA ĐÔNG KHỔ NẠN

Trần Hoài Thư

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire