* gửi LNM, AP
và GN
chẳng dễ gì
rơi từ trên cao
cầu thang xuống chín bậc cấp
đầu va vào
gạch hoa hay chậu cây ở góc
chẳng còn
biết mình là ai mình là gì đang ở đâu vào thời điểm nào
cảm giác trong
khoảnh khắc
bước hụt chân
và bay
bay
bay
bay từ cao
xuống thấp
như trong những
cơn ác mộng khuya khoắt hãi hùng
lao xuống
không ai không
gì núm níu kềm cản được
khi bên tai văng
vẳng tiếng la hoảng của LNM
thế mà
cấp cứu ở
bệnh viện đa khoa tỉnh
với một cục u
to bằng trái chanh lù lù trên trán
đầu óc quay
mòng như trong trò đu quay
rồi thấp
thoáng
những tấm
blouse trắng
xe đẩy qua về
những lối quanh co gió thốc lạnh
GN và cô em
gái thương yêu ủ ấm vỗ về
CT X quang điện
tâm đồ xét nghiệm máu
huyết áp
xuống xuống lên lên
cảm giác lạnh
và vẫn những
vòng quay quay như lênh đênh phiêu du cõi nào mộng mị vô hình
là Phật Trời
độ trì
là Ba và em
Minh phò hộ
hay anh ĐC dang
tay nâng đỡ
mà
khi rơi các
bậc cầu thang
mình cứ lăn
tròn dần chứ không lao thẳng xuống
những vết sưng
u trầy xước ở đầu và chân
hiện hữu thay
cho cái kết thương vong hay máu me gãy vỡ
ừ làm sao
giải thích đây LNM
có điều gì
nhiệm mầu huyễn hoặc
thực thực hư
hư
khiến trong
trải nghiệm bất ngờ giữa hai bờ sinh tử
có một lực vô
hình lạ lùng nào níu giữ mình lại cõi dương
thay vì thả
tuột trôi về cõi âm đang vẫy gọi
phải chăng
để mình còn
tiếp tục những dự tính dở dang
những tháng
ngày âm thầm nhẫn nại
nối kết những
sợi tơ mỏng manh từ hai bờ âm dương
thắp lên nén
nhang nhớ thương người đã khuất
đã bỏ lại
mình ngơ ngác đứng bên bờ kia
như trong ca từ
xa xưa của anh Sơn
như nét vẽ
của anh Cường
“Bỏ tôi đứng
bên bờ kia”...
Đà Lạt, 10h45 09.07.2016
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire