đã tám tháng sáu ngày
em vắng xa
bạn bè hỏi
phải chăng em là đứa em trong nhà chị thương yêu nhất
trong thoáng chốc chị chân thành tự vấn
nhưng em biết rằng không hẳn thế phải không Minh
chẳng qua trong tám anh chị em ruột thịt chúng mình
em là đứa bỏ cuộc chơi bất ngờ và sớm sủa
thời gian đầu có những đêm giật mình thảng thốt
chị khóc vụng về tức tưởi giữa khuya
không thể nào Minh ơi không thể nào tin được
chẳng lý do nguyên cớ gì giúp chị hiểu vì sao
để mỗi ngày ra khỏi nhà với ngực áo mang tang
chị tập cho mình quen với nỗi đớn đau nhức nhối
vài tháng nay tự dưng chị chẳng muốn cài
chị cất mảnh tang trên giá sách trong góc riêng thầm lặng
có thể bây giờ nỗi uất nghẹn đã dần dần yên ắng
có thể chị không tài nào chịu nổi những ánh mắt xót xa
cũng có thể tự trong thâm tâm
chị lì lợm phản kháng những nghiệt ngã mệnh trời
tự trấn an em chỉ đang vắng nhà đi xa đâu đó
thuở nhỏ em là đứa bé khóc nhè ốm o đen đúa
chỉ hai con mắt to là luôn sáng rỡ dịu dàng
có lẽ nhờ đôi mắt rạng ngời và vầng trán thông minh
em đã cải mệnh số ngót bốn mươi mấy năm dương thế
có một đêm nghe tiếng khóc đứt đoạn đâu đây không thành tiếng
cả nhà choàng tỉnh và hoảng hốt nhìn thấy em lăn lóc ở chân giường
cuốn theo cả cái mùng tuột góc chơ vơ
và em vón cục như chú chuột sơ sinh lạc mẹ
qua khỏi cái đận ốm đau xanh xao èo uột
em lớn lên an lành tươi tắn giỏi giang
học giỏi đàn hay năng hát hỏng vẽ vời
(có phải tại em vẫn là người thuận dùng tay trái)
nhớ những hôm anh chị em kê giường làm sân khấu
và ba mạ là hai khán giả trung thành
chỉ mình em là vào vai Đắc Kỷ
cũng “tướng quân ơi” cũng “vì ai mà kẻ hờn người oán” ngân nga
em xuống giọng câu vọng cổ thật mùi
không thua dân miệt vườn khiến ba hài lòng cười vang ha hả
rồi em giả làm con gái trong vở tuồng tự biên tự diễn
của đoàn ca kịch Anh Minh Anh Nga mỗi năm trình diễn một hai lần
lớn lên chút nữa có hôm đôi mắt em mở to ngơ ngác trước trận đòn thù
khi kẻ ác không tóm được những đứa bạn của em đã đùa quá trớn
chẳng ngại ngần trút cơn giận lên em
dẫu đau em không hề bật khóc
nước mắt em chỉ trào tuôn khi chứng kiến kẻ vừa ra đòn thù lại giả nghĩa giả nhân
lớn tiếng giảng giải cho ba mình về cuộc đời và phương châm giáo dục
cũng có thể trải nghiệm đầu đời này về thực hư thiện ác
đã giúp cho em sớm chọn một dáng đứng riêng
tự khẳng định mình bằng nhân tâm và trí lực
phân biệt rạch ròi thật giả đúng sai
cũng có khi em vấp váp trên đường đời
để lại những nếp nhăn trong lòng em và những người thân thương em yêu mến
nhưng ít ra em biết lấy chữ tâm để vun đắp những thân tình
và bạn bè chí cốt của em đâu phải bao giờ cũng đã công thành danh toại
dẫu công lao em gửi lại đời bia đá đã khắc ghi
những ngày cuối trước khi đưa em lên ở trên vùng đồi núi
rất nhiều người đến viếng tiễn đưa em
nhưng đơn sơ cảm động chân thật nhất vẫn là đám bạn ruột rà
thợ sửa xe đạp thợ đụng thất nghiệp xe thồ bán quán
suy cho cùng có khi em bỏ cuộc chơi bây giờ là đúng lúc
khi hình ảnh em đang ngời sáng trẻ trung
để khi em ra đi những người thân yêu tiếc nuối khôn cùng
và bao kẻ ác tâm cũng giật mình thảng thốt
chị tin dẫu nay em không còn hiện diện ở dương trần
đâu đó ở cõi xa em cũng đã mỉm cười và phần nào thoả nguyện
chỉ vợ con em đang gượng qua đoạn đường dài cheo leo khó nhọc
em linh thiêng hãy nhớ thường xuyên nâng giấc vỗ về
tiếp sức cho vợ con em gánh nốt cây thập giá cuộc đời
bởi quãng đường phải đi hãy còn xa xa lắm
6 / 2005
em vắng xa
bạn bè hỏi
phải chăng em là đứa em trong nhà chị thương yêu nhất
trong thoáng chốc chị chân thành tự vấn
nhưng em biết rằng không hẳn thế phải không Minh
chẳng qua trong tám anh chị em ruột thịt chúng mình
em là đứa bỏ cuộc chơi bất ngờ và sớm sủa
thời gian đầu có những đêm giật mình thảng thốt
chị khóc vụng về tức tưởi giữa khuya
không thể nào Minh ơi không thể nào tin được
chẳng lý do nguyên cớ gì giúp chị hiểu vì sao
để mỗi ngày ra khỏi nhà với ngực áo mang tang
chị tập cho mình quen với nỗi đớn đau nhức nhối
vài tháng nay tự dưng chị chẳng muốn cài
chị cất mảnh tang trên giá sách trong góc riêng thầm lặng
có thể bây giờ nỗi uất nghẹn đã dần dần yên ắng
có thể chị không tài nào chịu nổi những ánh mắt xót xa
cũng có thể tự trong thâm tâm
chị lì lợm phản kháng những nghiệt ngã mệnh trời
tự trấn an em chỉ đang vắng nhà đi xa đâu đó
thuở nhỏ em là đứa bé khóc nhè ốm o đen đúa
chỉ hai con mắt to là luôn sáng rỡ dịu dàng
có lẽ nhờ đôi mắt rạng ngời và vầng trán thông minh
em đã cải mệnh số ngót bốn mươi mấy năm dương thế
có một đêm nghe tiếng khóc đứt đoạn đâu đây không thành tiếng
cả nhà choàng tỉnh và hoảng hốt nhìn thấy em lăn lóc ở chân giường
cuốn theo cả cái mùng tuột góc chơ vơ
và em vón cục như chú chuột sơ sinh lạc mẹ
qua khỏi cái đận ốm đau xanh xao èo uột
em lớn lên an lành tươi tắn giỏi giang
học giỏi đàn hay năng hát hỏng vẽ vời
(có phải tại em vẫn là người thuận dùng tay trái)
nhớ những hôm anh chị em kê giường làm sân khấu
và ba mạ là hai khán giả trung thành
chỉ mình em là vào vai Đắc Kỷ
cũng “tướng quân ơi” cũng “vì ai mà kẻ hờn người oán” ngân nga
em xuống giọng câu vọng cổ thật mùi
không thua dân miệt vườn khiến ba hài lòng cười vang ha hả
rồi em giả làm con gái trong vở tuồng tự biên tự diễn
của đoàn ca kịch Anh Minh Anh Nga mỗi năm trình diễn một hai lần
lớn lên chút nữa có hôm đôi mắt em mở to ngơ ngác trước trận đòn thù
khi kẻ ác không tóm được những đứa bạn của em đã đùa quá trớn
chẳng ngại ngần trút cơn giận lên em
dẫu đau em không hề bật khóc
nước mắt em chỉ trào tuôn khi chứng kiến kẻ vừa ra đòn thù lại giả nghĩa giả nhân
lớn tiếng giảng giải cho ba mình về cuộc đời và phương châm giáo dục
cũng có thể trải nghiệm đầu đời này về thực hư thiện ác
đã giúp cho em sớm chọn một dáng đứng riêng
tự khẳng định mình bằng nhân tâm và trí lực
phân biệt rạch ròi thật giả đúng sai
cũng có khi em vấp váp trên đường đời
để lại những nếp nhăn trong lòng em và những người thân thương em yêu mến
nhưng ít ra em biết lấy chữ tâm để vun đắp những thân tình
và bạn bè chí cốt của em đâu phải bao giờ cũng đã công thành danh toại
dẫu công lao em gửi lại đời bia đá đã khắc ghi
những ngày cuối trước khi đưa em lên ở trên vùng đồi núi
rất nhiều người đến viếng tiễn đưa em
nhưng đơn sơ cảm động chân thật nhất vẫn là đám bạn ruột rà
thợ sửa xe đạp thợ đụng thất nghiệp xe thồ bán quán
suy cho cùng có khi em bỏ cuộc chơi bây giờ là đúng lúc
khi hình ảnh em đang ngời sáng trẻ trung
để khi em ra đi những người thân yêu tiếc nuối khôn cùng
và bao kẻ ác tâm cũng giật mình thảng thốt
chị tin dẫu nay em không còn hiện diện ở dương trần
đâu đó ở cõi xa em cũng đã mỉm cười và phần nào thoả nguyện
chỉ vợ con em đang gượng qua đoạn đường dài cheo leo khó nhọc
em linh thiêng hãy nhớ thường xuyên nâng giấc vỗ về
tiếp sức cho vợ con em gánh nốt cây thập giá cuộc đời
bởi quãng đường phải đi hãy còn xa xa lắm
6 / 2005
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire