Cuội chẳng còn nhớ Cuội bắt đầu quen anh từ dạo nào nữa Ốc. Cái thuở Cuội chập chững làm quen với những bực thềm Sư Phạm, Ốc cũng đang tập tễnh học làm thầy giáo. Có lẽ đó là thời kỳ mới quen của Ốc và em là Cuội. Nếu kể theo lớp và năm học, thì Cuội và anh ... chả ai hơn ai: cả hai đứa học cùng năm, chỉ khác ở ngành theo học mà thôi. (Những ngày đầu năm thứ nhất, mắt môi của Ốc cũng ngập ngừng ghê lắm, từ bên kia hành lang mà có lần em bắt gặp Ốc cười.) Tuy nhiên, Ốc vẫn được diễm phúc làm “anh” người ta, bởi xét theo niên kỷ thì em xin chào thua Ốc. Ốc đã hơn tuổi Cuội, lại còn đứng cao hơn người ta những ... nửa cái đầu. Ốc có biết là em nhỏ nhít đến đỗi không đủ tuổi theo học Sư Phạm, và “để cứu vớt những linh hồn nhi đồng nhưng ưa thích làm thầy và cô giáo nhỏ” cuối cùng một thông cáo miễn tuổi được dán lên và cho phép em chính thức nuôi dưỡng giấc mơ làm cô giáo. Nếu không, e giờ này em đang lẫn chìm trong đám người ở Văn Khoa hay Khoa Học rồi, Ốc nhỉ.
Ơi Ốc, em vẫn chưa hiểu bằng cách nào anh đã len lỏi vào những ý nghĩ của nhỏ Cuội này. Anh có ma thuật hay phép thần kỳ bí nào không, bởi những cảm nghĩ đầu của em về Ốc là: trông hắn ta thật hách với kí cravate và nụ cười như ... như ... giễu cợt ai mô! Ừ, mà không hiểu sao hồi đó em ghét Ốc thậm tệ đó. Không hiểu là vì ý nghĩ “Ốc là con người của đám đông nên không còn là của riêng ai nữa” hay sao, mà khi nghe bạn bè nhắc đến Ốc như nhắc đến một nhân vật thời sự nào nóng bỏng lắm, tự dưng em bực mình cắt ngang câu chuyện: Hắn ta “hách xì xằng” lúm, ta không thèm nói tới mô.
Ghê chưa Ốc. Mà hồi đó anh vẫn chưa là Ốc mô. Anh vẫn còn dễ ghét và hách chán để em và nhỏ Sao Mây đồng ý với nhau là chỉ nhắc tới anh dưới cái tên Hách Xì Xằng. Cái tên nghe cũng khá “kêu” phải không.
Nhưng rồi, tự dưng có dạo em quên khoấy đi hình ảnh của một Hách Xì Xằng, có điều anh vẫn chưa là Ốc. Đôi lúc em cùng Sao Mây tha thẩn trên những đoạn đường lát sỏi, trước giờ vào học, chợt bắt gặp Ốc từ xa đi thẳng tới, và bỗng dưng chân tay em thừa thãi và luống cuống đến lạ lùng tội nghiệp. Em vẫn không thể làm ngơ, làm tỉnh với tia nhìn của Ốc, đã đậu hơi lâu trên mắt môi em và làm em ngộp thở. Em không còn bình thản nổi với sách vở và chữ nghĩa khi Sao Mây cứ nói: Hắn ta, Hách Xì Xằng, nhắc tới mi mãi. Sao Mây còn bảo: Hôm tê cùng theo đoàn cứu trợ về vùng duyên hải, hắn quấn quít theo ta và nhắc tới mi loạn xị cả lên, cứ như thử mi là cái chi chi của hắn.
Chúa ơi. Phật ơi. Cái chi chi. Hắn dám coi ta là cái chi chi của hắn. Gan hắn to tày trời, đáng đem đi xào nấu. Rứa rồi mi đối đáp ra răng mí hắn. Nhỏ Mây tự tuyên dương công trạng: Ta bèn ... vênh cái mặt lên:
- Cuội Trắng mà nghe anh nói rứa, hắn sẽ tự tử.
Đôi mắt Hách Xì Xằng mở to, hãi hùng:
- Răng rứa?
- Hắn sẽ rất căm hờn khi biết anh nhắc tới hắn. Hắn sẽ bỏ ăn, quên ngủ vì ... tức.
Sao Mây cười. Trông Hách nhà ta như cái bánh bao chiều, Cuội ơi. Răng ta ngó hắn tội nghiệp ghê mi nạ.
Ốc, rứa đó mà mỗi khi gặp em, Ốc chả nói, chả cười, và cứ như thử lạnh lùng giá băng ghê lắm. Làm sao em khỏi băn khoăn cho được hả Ốc. Đôi mắt Ốc lại tựa hai cây đèn pin cực mạnh rọi vào hồn vào tim em. Bên trong lớp vỏ nghịch ngợm, phá phách là nhịp tim loạn xạ vô cùng. Anh đã soi thẳng đến nơi ấy chưa hở Ốc?
Em đã ngẩn ngơ muốn khóc trong giờ học với ý nghĩ chỉ là con cờ nhỏ nhoi trong cuộc chơi của Ốc. Khi nhỏ Mây trông thấy vẻ mất hồn của em và mở cuộc tra vấn, em đã ghi vào mảnh giấy nhỏ: Ừ thì, tại “người dửng dưng như ngọn lá đời”, cứ mãi chui rúc trong cái vỏ sò vỏ ốc dày ơi là dày của họ. Sáng hôm sau đến trường, Sao Mây đưa cho em bài hát mà nó đã nắn nót chép lúc tối “Tout l’amour que j’ai pour toi est brûlant comme un feu...” với câu nhắn nhủ: Hãy hát bài này để lôi người ấy ra khỏi cái vỏ ốc đáng ghét của họ đi Cuội nhá. Sao Mây, mi làm ta muốn khóc quá đi thôi.
Cứ thế, mà anh trở thành Ốc. Ừ, con ốc với cái vỏ rất cứng và rất chi là dễ ghét của anh. Bởi chưa khi nào em nhìn thấy Ốc với một màu áo khác hơn là màu xanh, nên em cũng chẳng hẹp hòi gì mà không thêm tí mắm muối cho cái tên mới của anh. Ốc, Ốc Xanh.
Ốc Xanh, có là gì không, khi tình cờ mà những tia mắt của hai đứa cứ chạm phải nhau trong khắp ngõ ngách của thành phố nhỏ này, rồi cùng chùng xuống, bâng khuâng. E là ta bị cái còng duyên nợ trói chặt mất rồi phải không. Gió mát, biển mặn và môi cười trong gió: lần thứ mấy ta gặp nhau ở nơi đây hở Ốc Xanh. Mà hôm ni, em ngồi trò chuyện với chị Dao Phượng của nhỏ Mây dưới căn lều râm mát, Ốc đã từ đâu tới nhập bọn. Những giờ còn lại của ngày hôm ấy, với môi cười của Ốc, cứ như thử là trong cõi mơ. Mắt Ốc chưa khi nào ngời sáng đến thế, và nụ cười của Ốc không lúc nào tươi bằng lúc ni, với những câu nói thật ấm, cho em, Cuội Trắng.
Chị Dao Phượng mách với em thuở nhỏ Ốc rất ... nhè, anh cu Tí ngày bắt đầu đến trường vẫn bám riết vào áo chị Chi Lan của anh. Ốc ơi, hình như nụ cười của anh vừa hơi méo mó đi phải không. Ốc có biết là hạnh phúc đang lần bước tới với em.
Ơi Ốc, em đã biết thêm được một điều mới lạ. Ngoài tên Di của anh, quá quen thuộc với mọi người đến độ Cuội chả thích nhắc tới, ngoài tên Hách Xì Xằng, ngoài tên Ốc Xanh, anh còn là anh cu Tí. Nhưng điều khám phá hạnh phúc và tuyệt vời nhất vẫn là lời nói nhẹ nhàng trong gió của Ốc, cho em, cho một ngõ ngách mới để nối liền hai nhịp tim làm một. Biết không, Ốc Xanh đã thoát vỏ, biết không, anh cu Tí của em?
11.07.1974
Báo TUỔI NGỌC
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire