vẫn biết mỗi
ngày chỉ hai mươi bốn giờ
mỗi người chỉ
một đời để sống
một ngày
loanh quanh tìm điều không thể có
em vẫn chưa hề
đo đếm những thiệt hơn
phải tại nắng
trên tầng cao chói mù tim óc
đến chẳng biết
làm gì chẳng biết về đâu
phải tại gió
bên sông dịu dàng mê hoặc
nên bước chân
đi cứ theo bước chân đi
phải tại tiếng
nói nào âm thầm như nhạc
róc rách xuôi
về một góc thẳm sâu
phải tại ánh
mắt ai nhìn em như đuối
chao một mảnh
hồn đau một mẩu tim
nên trong tối
đen lầm lũi đường về
em bắt gặp một
chút mình rớt rơi đâu không biết
phạm thị anh nga
1997
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire