Tháng sáu hai không mười tám . Lần thứ mười hai , tôi trải nghiệm
những giây những phút những giờ bồng bềnh , lênh đênh , chông chênh
giữa hai bờ âm và dương .
* * *
Dì Ph t A N . Dạ có . Mời dì vô đây . Dì thay dép giùm con . Xong dì
đi thẳng vô trong bức màn đó . Dì thay quần giùm con , và mặc cái
quần treo trên móc . Xong dì treo gọn quần dì lên đó rồi ra lại ngoài
ni ... Rồi , dì lên đây . Dì có người nhà đi cùng chơ . Dạ có . Là ai
rứa dì ? Dạ , chồng tui . Tốt rồi . Dì nằm xuống đây , nằm nghiêng
nghe dì . Ủa , hỗ trợ cả ống thở nữa hả bác sĩ ? Ai gây mê đều đặt
ống thở mà dì . Dì đưa tay cho con , dì nắm chặt tay nghe . Chịu khó
đau chút dì hí . Dì lo lắng hả dì ? Dạ , cũng có lo . Dì yên tâm hí
. Dạ . Dì đau ra răng dì ? ... Lâu chưa dì ? ... Dì có bị sút cân phải
không ? ... Dì ngủ một chút nghe ... Tôi cảm thấy có bàn tay vỗ nhẹ ,
đều , trước khi lịm đi không biết gì nữa . Chỉ kịp , từ khi leo lên
chiếc bàn ( hay giường ) phẫu thuật , xen lẫn vào cuộc thoại chủ
động và đầy trấn an của đội ngũ bác sĩ trẻ , lâm râm niệm A di đà
Phật , và thầm gọi Ba ơi , Mạ ơi . Và cũng kịp hỏi . Bác sĩ ơi , bây
giờ là mấy giờ ? Dạ hai giờ rưỡi , dì .
Với kết quả điện tâm đồ và nhịp xoang nhanh đến 123 lần / phút ,
vượt xa so với nhịp xoang bình thường đã là nhanh , là 101 lần / phút
như hôm nọ đi kiểm tra sức khỏe hàng năm của trường , tôi được phòng
khám Ngoại - Tiêu hóa mạnh dạn cấp phiếu gây mê cho cuộc nội soi đại
tràng chuẩn bị thực hiện . Vâng , nội soi đại tràng , nỗi ám ảnh không
rời từ nhiều năm , như đã từng được các bác sĩ khuyên nên thực hiện
, và đã bao lần tôi tự hứa , lần lữa ... Dịp khám sức khỏe cách đây
hơn một tháng , bác sĩ lại khuyên , và tôi cũng đã hứa với bác sĩ ,
và lại tự hứa với mình .
Giấy giới thiệu chuyển tuyến của Phòng khám cán bộ , nơi tôi
được xếp bảo hiểm y tế từ ngày nghỉ hưu , tôi nhận từ chiều thứ
sáu 15/6 . Bác sĩ H. , bạn đồng môn của em gái tôi , nói tôi có thể
đến ngay bệnh viện Y Dược , và tùy tình hình mà bệnh viện sẽ khám
và lên lịch nội soi . Nhưng tôi lại lần chần , do hôm đó đã là chiều
thứ sáu , cũng chẳng mấy chốc sẽ hết giờ làm việc , và hai hôm sau
lại là thứ bảy chủ nhật , cuối tuần . Thứ hai 18/6 thì nhằm ngày
Tết Đoan Ngọ , mùng năm tháng năm , tôi còn phải lo nấu nướng cho kịp
cúng ngọ , nào thịt vịt vừa luộc vừa gỏi vừa nước dùng , nào xôi nào
bún ( thay vì cháo như mọi năm ) , nào nước mắm chua ngọt ớt tỏi
gừng , nào chè kê bánh tráng ... Thứ ba 19/6 lại đúng 100 ngày của
Mạ tôi , có Sư thầy về tụng niệm và anh chị em , con cháu ở các
tỉnh thành xa đều về tề tựu đông đủ . Và thế là sáng thứ tư 20/6 ,
tôi mới đến trình diện bệnh viện Y Dược . Có ông nhà GN đi cùng ,
lại đúng nơi ông được đăng ký bảo hiểm y tế , nên các công đoạn thủ
tục ông đã quen không chiếm quá nhiều thời gian .
Có vẻ cô gái trẻ ( là bác sĩ hay điều dưỡng tôi không biết ) ở Phòng
khám Ngoại - Tiêu hóa cũng thở phào nhẹ nhõm khi cầm kết quả điện
tâm đồ của tôi trên tay . 123 lần / phút . Nhịp xoang nhanh . Có lẽ con
số 123 đã vượt xa cái ngưỡng cần thiết , đủ đáp ứng điều kiện để bệnh
nhân được tiêu chuẩn gây mê . Trước đó , tôi chỉ được cấp phiếu nội
soi nhưng không gây mê . Và tôi đã khẩn khoản xin được gây mê vì sợ
mình không chịu nổi việc một cái ống dài ngoằng xâm lấn sâu trong cơ
thể mình , thậm chí sẵn sàng chi trả việc gây mê nếu bảo hiểm không
thanh toán . Dường như con số 123 của nhịp xoang đã vạch ra cho chúng
tôi một lối thoát.
Và rồi , cũng trong sáng đó , mọi việc tuần tự diễn ra . Giấy
hẹn nội soi chiều thứ sáu 22/6 , vết cắt ở tai để kiểm tra thời gian
máu chảy , máu đông , những chi tiết dặn dò chuẩn bị cho ngày nội
soi , ba gói Fortrans mua ở quầy thuốc , cháo , nhịn ăn nhịn uống , và
thuốc uống , ngày , giờ .
Tôi ngoan ngoãn , răm rắp tuân theo mọi chỉ dẫn . Trưa thứ năm 21/6
là bữa cơm cuối cùng . Chiều tối cơm nước cho cả nhà đầy đủ nhưng
riêng tôi chỉ ăn cháo . Cháo gạo ruộng , dẻo thơm , thanh lọc . Tối ,
chuẩn bị trước chai lọ và nước , bấm hẹn giờ . Sáng ngày N , 22/6 ,
di động reo đúng 5:45 , kịp mọi thao tác vệ sinh đầu ngày , và pha
thuốc . Một lít nước cho một gói Fortrans , chia làm hai , uống cách
nhau mười lăm phút .
Sáu giờ , khởi động . Những ngụm thuốc pha loãng , mùi vị ngòn
ngọt lần lượt và khó nhọc chui vào họng . Hãi hùng , nhất là khi
bụng đầy ắp , thuốc pha loãng tự động trào lên . Tôi ói tràn đìa .
Mệt nhoài , kiệt sức . Và lo lắng tự hỏi ngần ấy lượng Fortrans vẫn
còn trong tôi có đủ để hoàn thành nhiệm vụ thanh lọc đại tràng .
Vừa run rẩy vừa hoang mang .
Chín giờ . Vẫn thế . Một lít nước hòa với một gói Fortrans ,
chia thành hai lần cách nhau lần này đến hơn hai mươi phút . Uống từng
ngụm . Và dờn dợn , và ói . Và run rẩy , hoang mang . Kiệt sức .
Mười một giờ . Vẫn thế . Một lít nước hòa với một gói Fortrans
, chia thành hai lần cách nhau lần này đến những hơn ba mươi phút , do
ông GN a lô hỏi và cô em dâu là bác sĩ khuyên giãn thời gian ra, bằng
không thuốc nôn ra sẽ giảm tác dụng . Nhưng cố thế nào cũng vẫn ói .
Và vẫn run rẩy , hoang mang , kiệt sức . May vẫn kịp kết thúc tất cả
trước mười hai giờ , như đã được chỉ dẫn ( Nếu mệt thì dì pha nước
đường uống , mà sữa là không được uống mô nghe dì . Nhưng cho đến
mười hai giờ thôi , sau đó là không được uống chi nữa hết . )
Nhưng có vẻ những phần trăm Fortrans còn nán lại trong tôì đã
phát huy tác dụng . Gì thì gì , tôi cũng thực hiện đúng ... quy
trình , đã từng bước theo sát hướng dẫn . Dù nhiều lúc cơ thể tôi ,
như nhân dân , như bản thân sự sống , bản thân tự nhiên , xéo mãi cũng
quằn , bị ép uổng thúc bách quá cũng vùng lên phản kháng .
Cảm giác sự sống đang dần xa , xô dạt dần đi như những đợt sóng .
Thế mới biết , sức khỏe đâu phải chuyện đùa , nhất là ở cái tuổi mấp
mé cuối đời này . Chỉ cần vài biến động nhỏ , một phép thử nhỏ
là đủ ... biết nhau .
* * *
Trước ngày N , tôi lên gian thờ trong nhà mình , thắp nhang khấn
vái Phật Thích Ca , Phật Quan Âm , và tổ tiên dòng họ . Từ ngài Miên
Thẩm Tùng Thiện vương , đến Ông bà nội bên chồng , Chú Mạ chồng và
các chị chồng , Ba và Mạ tôi ( dù ảnh thờ Mạ tôi vẫn chưa có ) .
Trong Notes của iPhone , tôi thử liệt kê theo năm tháng những dịp
mình đã trải nghiệm với những phòng cấp cứu của bệnh viện , Huế ,
Đà Nẵng , Đà Lạt , những mũi khâu , máu và những thương tích sứt
sẹo , và cảm giác gần đất xa trời .
Sáng ngày N , tôi post
lên trang facebook của mình dòng tâm trạng với chế độ khóa , chỉ mình
tôi đọc được :
adios
adios
-
sans testament
* * *
Chỉ cần một sát na thôi , là từ cõi dương con người có thể bước
vào cõi âm .
Dẫu với tôi sát na đó chưa đến , nhưng những giây những phút những
giờ chênh vênh phiêu bồng ở lưng chừng giữa hai cõi âm và dương đó ,
khi những níu kéo dây nhợ buộc
ràng với cõi dương tưởng như bị bứt bong tận gốc , tôi cảm thấy mình
đã lạc vào một bờ bến lạ , thâm u , huyền hoặc .
Ở một nơi không ngày không đêm không năm không tháng .
Và tôi cứ thế lơ lửng bay .
Và tôi cứ thế va vào những tinh thể lạ .
Và tôi cứ thế lần lượt hội ngộ , khóc cười với những người thân
đã khuất .
phamthi.anhnga
06.2018