Ce portfolio se veut un objet de recherche et de découverte, un lieu de partage et d’échanges entre « alter » et « ego ».Tous les commentaires seront donc les bienvenus. J’en remercie par avance leurs auteurs.
« Sẽ có một ngàytrên hành trình đến với những cánh đồng Abydos của Osiris dương trần tục luỵ em bỏ lại đàng sau cả những thân sơ giận thương yêu ghét... »
Chers collègues,
Après une assez longue période de tâtonnements, voici enfin le fruit de mes efforts continus.
J’ai le grand plaisir de mettre à votre disposition un e-portfolio que j’ai conçu comme outil d’accompagnement à mon auto-formation, et en tant qu’enseignante-chercheur-formateur (ou ... chercheuse-formatrice ?), ceci dans le but de favoriser des échanges et contacts avec des collègues d’ici et d’ailleurs.
J’aurais aimé un outil plus approprié (pour plus de facilité dans la conception et dans la lecture), mais je n’en ai pas trouvé. Je compte donc sur votre compréhension.
Si les jeunes collègues y trouvent quelque utilité pour leurs réflexions, ou pour alimenter et enrichir leur vécu professionnel, ce sera à ma très grande joie, et j’en serai bien honorée.
Je compte aussi sur vos remarques, suggestions et propositions (qui seront ajoutées en fin de chaque article ou en bas de la page) pour pouvoir améliorer cet outil. Vous pourriez de même me les communiquer par email (phamthi.anhnga@yahoo.fr).
Avec mes sincères remerciements,
Et Bonne Année du Buffle !
Anh Nga
vendredi 9 janvier 2009
Không còn như trước (1974)
Mình xa nhau đã mấy mùa rồi hở Hoàng. Những lúc sau này em hay lẩm cẩm đếm những tháng ngày rời ghê đó. Em nhẩm tính như thế này: mình gặp và quen nhau cuối mùa hạ, Hoàng xa phố nhỏ khoảng đầu thu, và như thế là đã qua luôn một điệp khúc thu đông xuân hạ. Buổi sáng em choàng người dậy, lạnh ghê hồn đó Hoàng. Vậy là đã chuyển thu rồi sao. Đã một năm dài mình không gặp nhau Hoàng hở. Hoàng có biết cái năm dài vừa qua đối với em là cả một khối thời gian vô tận vô cùng không. Em xin lỗi nếu lời nhắc nhớ về ngày trước này có làm Hoàng nhíu mày giận dỗi. Em có cố ý làm Hoàng đỏ mặt đâu, dẫu cho Hoàng có vô tình mà quên khoấy đi cả một lời đã hứa.
Ở thành phố em đang sống, ánh nắng đã dịu lại chứ không còn gay gắt như những ngày giữa hạ nữa đâu. Cũng như nỗi bồn chồn trong em đã lắng êm hơn, mỗi lúc tình cờ đi ngang qua ngõ cư xá ngày nào có Hoàng trong đó. Cư xá Tịnh Đức của một tuần lễ Hoàng ghé qua cũng không còn hiu quạnh như trước. Lối ra vào đã được vun xới và lát sỏi, hai bên nhuốm vàng nhờ những hàng hoàng cúc và vạn thọ chen chúc khoe bông. Có lẽ người ta đang sửa sang lại để đón nhận thêm sinh viên nội trú vào niên học tới. Em cũng hết mong nhìn thấy dấu tích nào của Hoàng ở đó, vì người ta đã vội vàng xóa bỏ hết mọi dấu vết của ngày qua để vẽ tô cho bộ mặt mới của cư xá. Hoàng có nhẫn tâm đến như họ, chối bỏ cả một thời rong chơi thuở trước hay không.
Buổi chiều em ghé trường Sư Phạm đọc thông cáo về ngày khai giảng niên học mới, lúc trở về trời bỗng đổ mưa. Mưa trút xuống êm như lời tình tự. Cũng đã mấy hôm rồi trời đất âm u và tới lúc này mới bật khóc dịu dàng. Em đứng một góc hành lang rộng, lặng lờ ngó mưa. Năm nay mưa đến với thành phố của em sớm hơn năm ngoái đó Hoàng. Thời gian này một năm trước em còn rong ruổi với Hoàng trên đỉnh ngọn Bastogne trùng điệp, giỡn đùa với nắng, và những bàn chân còn ngượng ngùng mắc cỡ lúc bước song song. Thế mà chỉ vài hôm nữa thôi em lại một mình mừng thôi nôi cho một thời rong chơi trước, cũng lặng lẽ buồn rầu như lúc “cúng cẩm tháng” cho ngày cũ. Hoàng có thèm nhớ tới thời đó đâu, thế sao em cứ mãi quay về một con số ngày tháng nào xưa. Em vô duyên và ngốc đến thế thì thôi Hoàng nhỉ. Em lại còn ưa lẩm nhẩm “J’entends siffler le train”, mặc dù lúc Hoàng xa phố em không đến tiễn Hoàng dẫu chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi. Buổi tối trước hôm Hoàng đi, gặp nhau ở sân trường J.A., Hoàng đưa em về đến góc đường D.T. và L.L., ngó trân nhau một phát, và rồi ... xa. Dẫu sao, em cũng có thể hình dung ra Hoàng lúc chân bước lên xe, vẫy tay chào phố nhỏ, chào em. Chắc phải ngậm ngùi và thảm lắm, phải không Hoàng?
Ơi Hoàng. Cứ mỗi lúc bạn bè tụ họp ca hát, em hay bắt tên bạn cùng lớp đệm harmonica cho em bài nhạc ưa thích. Em mê nhất đoạn “Que c’est loin où tu t’en vas Que c’est loin où tu t’en vas Auras-tu jamais le temps de revenir...”. Khi em hát ngang khúc đó, tiếng harmonica của Du như lạc đi. Có một lần Du kêu lên: Eugénie, gì thế hở? Em lẩm nhẩm: Charles, Charles ... Em thấy Du mỉm cười. Một chốc rồi Du hỏi nhỏ em: Charles đâu rồi. Em nói đi rồi. Du lại hỏi có xa lắm không, tận rừng rậm Phi Châu không. Em nói không xa đến thế, chỉ đủ để em hết còn hy vọng gặp lại nhau. Hình như em có khóc. Em lại không muốn khoe nước mắt với bạn bè, nên dạo sau này chỉ thỉnh thoảng em mới bảo Du: J’entends siffler le train đi Du. Khúc nhạc trỗi lên, em nghe như lời nói của Hoàng vỗ về ru êm. Rồi em cười nhỏ, em nhìn về xa xăm, em thu mình ẩn nấp trong lớp vỏ riêng biệt một cõi. Bạn bè gọi em Ốc xanh, Ốc tím, Ốc vàng, Ốc nâu. Kệ tụi nó. Em vẫn không xao lòng nếu biết chắc Hoàng cũng đang ngẩn ngơ một tí vì nỗi nhớ về thuở nào xưa. Thảm chưa Hoàng. Thế mà lúc sau này, khi Du tấu khúc nhạc quen, em như lên đến tận cùng chán nản. Du đã phải kêu lên: Sao độ này mắt Eugénie trông buồn đến khiếp. Mặc em. Em chạy xa khỏi đám bạn vây quanh, hoảng hốt như thử chính những khuôn mặt thân quen ấy đang lần lượt biến thành Hoàng hết thảy.
Em chạy trốn hình bóng Hoàng, nụ cười Hoàng, tia mắt Hoàng. Bởi em đã vỡ lẽ ra là mọi hy vọng rồi cũng bị hắt hủi và vùi dập đến tắt ngúm. Em lánh xa cả những ngõ ngách nhắc em về ngày cũ. Tội nghiệp cho em, khi phải một mình vào phòng ghi danh của Viện Đại Học, lủi thủi như bóng ma lạc loài, trông đến hắt hiu. Nhớ ngày nào năm nào có Hoàng cùng trên đường vào đó, những tia mắt của đám đông làm em dị đến chết được. Thế mà lúc này em có khỏi bước vào nơi đó được đâu. Trong khi bên ngoài mưa vẫn lưa thưa như trong một lời hát quen thuộc. Đưa em về dưới mưa Nói năng chi cũng thừa Như mưa đời phất phơ Chắc ta gần nhau chưa...
Lúc này em lẻ loi đến lạ đó Hoàng. Nhỏ bạn thân từ thuở bé cũng đã bỏ em, khoác áo dòng tu miên viễn. Buổi sáng đi lủi thủi một mình, buổi chiều cũng một bóng dưới mưa. Đôi lúc em phát khiếp cho cuộc sống của mình. Có phải tất cả ở cõi tạm này chỉ là phù du không hở Hoàng. Có khi nào em nghĩ sẽ có ngày em phải nhớ Hoàng đến quay cuồng như chiếc lá trong gió thế này đâu. Phải hạnh phúc trong kiếp người này cũng chỉ là chiếc bóng mờ ảo hắt lại từ cõi thần bí nào không Hoàng. Chắc Hoàng sẽ bảo sao giọng điệu của An già dặn đến thế, mới có một năm An đã đổi khác thế sao. Em sẽ khóc mất thôi Hoàng.
Hoàng ơi. Đôi lúc em tự hỏi: làm thế nào mà mình đành lạc mất nhau dễ dàng như thế, từ một sự im lặng quá bất ngờ. Không còn tin tức gì của Hoàng nữa sao. Và như thế là đành, là xuôi tay, ngã ngửa thôi à. Sao lạ lùng đến thế, khó tin đến thế. Có khi nào em tin là cuối cùng mình cũng đành ngồi ngó thương yêu vỗ cánh xa bay, ngậm ngùi mà khóc. Bạn bè có hỏi: Thế nào, anh chị còn gởi tim cho nhau chứ, em biết trả lời sao đây Hoàng. Chả lẽ em lại nói hết rồi, chấm dứt rồi sợi dây liên lạc nối liền cả ngàn cây số xa ấy.
Nhớ có lần Hoàng dặn dò: Đừng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ lạc nhau thì không khi nào mình có thể lạc mất nhau được. Em đã tin Hoàng. Nhưng lúc này thì em bỡ ngỡ đến ghê hồn. Em cũng nào có gì để trách Hoàng. Bởi cuối cùng em hiểu ra rồi Hoàng sẽ như ông hoàng con bỏ cánh hồng lẻ loi một cõi. Có một điều mình sơ sót với nhau Hoàng nhỉ. Mình đã apprivoiser lẫn nhau cho kỹ càng đâu. Suốt cơn mê dài, em như lú lẫn tim hồn, em ngốc ngơ quá đỗi. Một sớm chiều nào đó, nhìn lại cái huy hiệu T.Đ. 3/3 Hoàng đã gắn cho em ngày trước mà em hết khóc, hết ngùi ngùi, chắc em sẽ hạnh phúc được một tí phải không Hoàng. Dẫu cho một lời nhắc nhớ của Du về Charles vào bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho Eugénie nghe cay cay ở mắt.
Chào AN. Nga đã về chưa ? Chờ N. từ năm ngoái để chuyện trò chút chơi mà thấy N. hết hội thảo Danang, Saigon, rồi bận phê luận văn, luận án, sau lại đang lục lọi ký ức thời 74, N. đang bận rộn, thấy mình xen vô nói chuyện e vô duyên. Nhưng đợi lâu quá mà mình không lên tiếng trước lại có vẻ vô tình. Nga vẫn thường chứ. Xứ này trời đang lạnh lắm, định rên rỉ mấy câu thì nghe nói Hanoi còn lạnh đến 9 độ, Paris 10 độ âm, có người đã chết rét thì thấy chỗ này vẫn còn chịu được. Còn Huế của ta chắc là lúc nào cũng ấm áp. 9.1.2009 S.
Anh Nga thuong, Toi vua vao blog cua Anh Nga va phat hien ra dieu thu vi la da doc duoc moi thu, tieng Viet khong con meo mo gi nua. Toi doc xong bai Khong con nhu truoc va se doc tiep. Vai loi bao tin vui. 15.1.2009 De DE TRUONG QUANG [truongquangde06@yahoo.fr]
Nombre total de pages vues depuis Janv. 2009 - Tổng số trang được đọc từ tháng 1/2009
Membres - Thành viên
Comment envoyer un commentaire - Cách gửi lời bình luận
« Pour vous envoyer un commentaire, j'ai écrit mon texte dans le petit cadre en bas à gauche, puis il faut préciser qui je suis, j'ai cliqué l'icône "le profil" juste en dessous, et choisi l'espace vide (car je n'ai pas d'ULR ou lien en ligne), ensuite, j'ai écrit mon nom. Enfin, j'ai cliqué "envoyer" »thu hanh [hanh121@gmail.com]
... Oui mais avant tout cliquez sur "commentaires" en bas des textes pour avoir "le petit cadre" !P.T.A.N.
Chào AN.
RépondreSupprimerNga đã về chưa ? Chờ N. từ năm ngoái để chuyện trò chút chơi mà thấy N. hết hội thảo Danang, Saigon, rồi bận phê luận văn, luận án, sau lại đang lục lọi ký ức thời 74, N. đang bận rộn, thấy mình xen vô nói chuyện e vô duyên. Nhưng đợi lâu quá mà mình không lên tiếng trước lại có vẻ vô tình.
Nga vẫn thường chứ. Xứ này trời đang lạnh lắm, định rên rỉ mấy câu thì nghe nói Hanoi còn lạnh đến 9 độ, Paris 10 độ âm, có người đã chết rét thì thấy chỗ này vẫn còn chịu được. Còn Huế của ta chắc là lúc nào cũng ấm áp.
9.1.2009
S.
Anh Nga thuong,
RépondreSupprimerToi vua vao blog cua Anh Nga va phat hien ra dieu thu vi la da doc duoc moi thu, tieng Viet khong con meo mo gi nua. Toi doc xong bai Khong con nhu truoc va se doc tiep.
Vai loi bao tin vui.
15.1.2009
De
DE TRUONG QUANG [truongquangde06@yahoo.fr]