Tôi vẫn không nghĩ những gì tôi viết có thể là thơ. Với tôi, làm thơ là một điều gì đó thực sự to tát, vượt quá sức vóc của tôi. Tôi chỉ dám mượn vần điệu của thơ, ngôn ngữ thơ để gửi gắm lên giấy những cảm xúc trong từng khoảnh khắc sống của mình. Những cảm xúc vụt loé lên một tích tắc nào đó, có khi đậm nét, sáng rõ, có lúc nhập nhoè, lẫn lộn, khi thì bùng cao như lửa ngọn, lúc lại lay lắt, ẩn hiện chập chờn. Những cảm xúc không kết thành một khối, mà như những mảnh vụn, là mùn cưa, dăm bào, lấm tấm, rải rác, đậm nhạt không đều, vô cùng rối rắm. Những cảm xúc thường đến rồi đi, bất chợt như những ngọn sóng triều ngơ ngác truồi lên bờ, vỡ nhoà trên da, lan toả, và lùi dần. Nếu không kịp thời nắm bắt, chộp lấy chúng, thì rồi một làn sóng khác sẽ dạt xô vào, xoá hết những vết tích của làn sóng cũ. Tương tự như thế, một cảm xúc mới rồi sẽ ít nhiều bôi xoá đi những vết tích của cảm xúc cũ. Còn lại có chăng chỉ là những ấn tượng mờ nhạt, có đậm đà cũng chỉ hoạ hoằn hay ở mức độ nào đó thôi. Thay vào đó là bàng hoàng, nuối tiếc, không chỉ với những gì đã qua, đã mất, mà còn với những cảm xúc không thể nào níu giữ, ghi nhớ trọn vẹn, những cảm xúc chỉ có thể đến một lần trong đời người, và một khi đã qua, thì khó lòng hồi tưởng lại. Cũng có những sự gợi nhớ làm nảy sinh cảm giác đau đớn hay rộn ràng, tưởng như đau cái đau ngày cũ, rộn ràng nỗi rộn ràng xưa, nhưng thật ra đó là cái đau mới, sự rộn ràng mới, của hôm nay, khi nhớ về một câu chuyện, một hình ảnh của hôm qua, là âm hưởng, tiếng vọng của cái đau, của sự rộn ràng cũ, của những trải nghiệm cũ, với một cách cảm mới, vô cùng thuỷ chung, nhưng đã khác.
Có lẽ những gì tôi viết, dù đó có vẻ là những lời thầm thì với một người yêu dấu, chỉ là những mẩu đối thoại của tôi với chính bản thân mình. Để ghi nhận, tự nhắn nhủ và nhắc với chính mình những lay động, cảm xúc đã sống, vào một lúc, một nơi... Và độc giả nếu có, tôi cũng mới hình dung ra mỗi một độc giả duy nhất, người có đủ mọi tư thế, quyền năng, góc độ để soi sáng, thấu suốt những gì còn mịt mùng trong ngổn ngang cái mớ ngôn từ khập khiễng tôi viết. Người có thể soi thấu mọi ngóc ngách trong tôi, ở những đoạn đời tôi, với những chiều kích mà ngay chính tôi cũng mù tịt.
Cũng bởi vì thế, những gì tôi viết, dù có là thơ hay không là thơ, cũng xin riêng gửi đến một người. Cho dù đó là con người thuộc thế giới thật hay thế giới ảo.
phạm thị anh nga (nhật nguyệt dấu yêu)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire